Chuyện vội mỗi ngày

Chủ nhật, 28/02/2021, 21:40 GMT+7

   Sáng mồng 10. Ngày vía Thần Tài, trong khi nhà nhà - người người nô nức đi sắm vàng, mua cá lóc, mua heo quay. Thì tôi cũng nô nức đi nhưng mà là đi làm !! Công việc đầu năm tưởng chỉ tương đối, nhưng thật ra đã ắp lẳm. Người ngu không đáng trách nhưng để người khác biết mình ngu mới đáng nói. Ngược lại người thạo việc cái gì cũng xử lý tốt, nhiều lúc sẽ hóa người ngu. Bởi lẻ xung quanh ai cũng ỉ lại, trông chờ vào bạn thành ra trăm dâu đổ đầu tằm. Rời khỏi nhà trong những suy nghĩ tréo ngoe như thế. Tôi tự tạo cho mình một thứ ảo vọng : cứ làm hết khả năng, còn lại trời xanh sẽ có sự an bài.

   Hướng về Phú Hữu, tấp vào một quán nhỏ ven đường. Quán bán bánh cuốn - bánh ướt buổi sáng bình dân cho mọi người. Mấy cái bàn inox kê trật tự. Ống đũa sạch, hủ ớt bằm, mấy cây tăm. Vậy là thành hình tiệm bánh cuốn. Vài thực khách là người lao động tay chân đang ngồi dùng bữa.Tiến vào bên trong, tôi vô tình lướt ngang một cậu bé bán vé số. Chị chủ hiền hiền :

      - Cậu ! Cậu ăn bánh cuốn hay bánh ướt ?

      - Dạ. Chị cho em 2 dĩa bánh cuốn !

151122740_1306378729746313_5867894864133496379_n

   Chị chủ (ngạc nhiên):

      - Cậu đi một mình hay còn chờ bạn ?!

      - Dạ. Em đi mình ên.

   Tôi ngoắc ngoắc cậu bé bán vé số khi nãy. Nó mừng rỡ chạy lại. Thấy rõ cọc vé số dày cộm trên tay nó đang run lên bần bật. Không phải nó mừng vì được khách mua, mà là vì cậu bé đang đói. Tôi nói :

      - Mỗi số em rút cho anh 5 tờ.

      - Dạ. Em làm liền !

   Tôi thấy cuống họng nó cứ nhấp nhô vì nuốt nước bọt. Chắc là đói lắm. Chị chủ bưng ra hai dĩa bánh cuốn rồi đặt cẩn thận lên bàn. Thật nhanh và thật lẹ, chị đánh mắt thoáng qua cậu bé tội nghiệp. Cậu bé lễ phép dùng hai tay đưa vé số cho tôi.

      - Dạ. Của chú hết ba trăm ạ !

   Tôi đặt tờ 500 vào tay nó và nói :

      - Em giữ luôn khỏi thối. Anh lỡ kêu dư một dĩa. Em ngồi xuống ăn với anh ... !

   Thằng bé tay mân mê tà áo :

      - Dạ ... dạ ... áo quần con bẩn quá, con mắc cỡ lắm chú ơi !!!

   Mắt tôi long lên. Cái long lanh không vì tức giận mà là vì xúc động "anh cũng như em. Cũng phải lăn vào đời để kiếm sống. Ta chỉ khác nhau là ở vị trí được xã hội đặt để". Bé nhìn tôi, cười một cái thật rạng ngời và chúng tôi cùng thưởng thức bữa sáng đó. Nó cố gắng ăn thật nhanh, nhưng chỉ ăn phần bánh còn miếng chả - nem - bánh tôm thì chừa lại.

      - Sao cưng không ăn ? (Tôi gượng hỏi)

      - Dạ. Con chỉ thích ăn bánh, mấy cái kia ... con ngán ạ.

   Cha nội bàn bên cạnh đang nhai rạo rạo, nghe thấy thì dừng lại rồi lên tiếng :

      - Mẹeeeeeeeeee .... vé số mà còn làm sang !!!

   Tự dưng tôi nóng máu quá, quay sang tính "quạt" lại ổng. Nhưng cậu bé ngăn tôi lại. Cậu đứng dậy lịch sự cuối đầu chào và bưng dĩa mang ra cho chị chủ bỏ lại vào bịch mang về. Được một lúc. Tôi đứng dậy ra chỗ chị chủ để tính tiền. Cha nội vô duyên khi nãy cũng đi theo sau. Bất giác chị chủ nói :

      - Thằng bé nãy chú mua vé số cho. Rồi kêu một dĩa cho nó ăn. Chú biết sao nó không ăn hết không ?

      - Dạ không. Sao vậy Chị ?

      - Chị biết nhà nó. Nó ở cùng với ngoại với mẹ dưới gầm cầu. Mẹ nó thì bị "man man" lúc tỉnh cũng lãnh vé số đi bán dạo ... lâu lâu ... lại bị ai làm cho "một bụng" hỏi gì cũng ú ớ. Vậy mà ngoại nó nuôi hết không phá lần nào ! Nó không ăn hết là vì muốn mang về cho mẹ nó cho em nó ăn đó cậu ....

      - .........

150898131_1306378706412982_8760167611245720657_n

   Tôi biết rằng trong khoảnh khắc đó không chỉ tôi có cảm xúc, mà cha nội vô duyên kia cũng cảm thấy áy náy. Nhanh mồm nhanh miệng mà dẫn đến ngu si ngốc nghếch trong lời nói. Làm tổn thương cho thằng nhỏ. Chị chủ tiếp:

      - À ! Nãy nó nhờ tôi gửi lại cậu 200, nó nhờ tôi gửi lời cảm ơn đến cậu. Cậu vừa mua vé số, vừa cho nó đồ ăn vậy là được rồi ạ.

      - ......

      - Nè cậu ... hai trăm ngàn của cậu nè !

   Cha nội vô duyên khi nãy nghe xong cũng phải ngồi phịch xuống ghế. Cảm xúc nó cứ dâng lên nghèn nghẹn nơi cuống họng. Nghĩ mình đã khổ, ai dè nhìn xuống còn có người còn đoạn trường "đắng cay" hơn mình rất nhiều. Bước vội ra ngoài - mắt tôi không ngừng dáo dác ngó quanh. Em ơi ! Em đi đâu rồi ...... ??

***

Sài Gòn,

Sáng 21/02/2021.

Tác giả: Bùi Quang Minh

Ý kiến của bạn