Thư gửi ba mẹ

Thứ năm, 15/08/2019, 05:04 GMT+7

THƯ GỞI BA MẸ

Sài gòn, mùa Vu lan

Ba mẹ thương,

68251142_945953045747350_7204834083153641472_o

    Mùa Vu năm nay con lại không về thăm ba mẹ được, chắc cũng sẽ có nhiều lý do (vì công việc, vì thời gian...) nhưng thật sự cũng sẽ có nhiều lý do để con về thăm nhà mình, đúng không ạ? Con nhớ ba mẹ nhiều!

    Ba mẹ biết không, hai ngày qua là ngày công việc con nhiều tất bật, cũng là những ngày con làm việc căng thẳng nhất trong năm. Bây giờ đang là thời điểm nhập học của các em sinh viên trường con, do đặc thù công việc con được tăng cường đi thu học phí của các em tân sinh viên.

    Đây cũng là những ngày con thật nhiều cảm xúc trong lòng mình. Con cầm đếm những đồng tiền học phí của các em mà thấy thương vô cùng. Đây là những giọt mồ hôi, là nước mắt hay thậm chí là máu của cha, của mẹ các em. Đồng tiền của những tháng ngày "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời của những người nông dân cơ cực; đồng tiền lương tích góp hàng tháng kỹ lưỡng của những người công nhân liên tục tăng ca, làm thêm giờ; cũng có thể là đồng tiền nhọc nhằn buôn gánh bán bưng của mẹ, của cha... Những đồng tiền ấy là tình thương, là niềm tin, niềm hy vọng của cha mẹ các em. Dù vất vả, dù khó khăn nhưng tất cả đều muốn con mình sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, ít vất vả hơn.

    Và tự nhiên con nhớ về ngày xưa của mình, ngày con bước vào ngưỡng cửa Đại học, ba mẹ chắc cũng mừng lắm! Mẹ hay nói "Mai này đi làm, con sẽ mặc bộ áo quần sạch sẽ, tươm tất hơn mẹ nha con!". Còn ba, dù lo lắng nhiều hơn về tiền học của con sẽ nhiều, ba sẽ làm việc nhiều hơn nhưng ba lại hay cười hơn trước, ba gần như thoả được mong ước của mình. Lúc đó, con còn quá vô tâm để hiểu lòng mẹ, tình ba mà coi đó như là một điều hiển nhiên con được hưởng. Con không biết rằng, để cho ngày con đến trường đầy đủ thì mẹ phải dậy sớm hơn, cố gắng bán thêm hàng, ba đi làm về trễ hơn vì làm thêm việc. Con dại khờ quá phải không ba mẹ? Bây giờ, trong các em ấy, cũng có em đang vô tâm như con ngày ấy.

du_hoc_4

    Trong những công việc như vậy, con luôn cố gắng để không xảy ra sơ sót nhưng cảm xúc cứ dâng trào khi cầm đếm những tờ tiền dường như vô tri vô giác kia. Ba mẹ biết không, con nói với một em "Đây là tình thương, niềm tin, sự vất vả gian khổ của cha mẹ em!". Em im lặng một lúc và chỉ lí nhí "Dạ" để trả lời con. Con cũng thấy thương em, hy vọng em hiểu và thương cha mẹ mình thêm chút nữa.

    Ba mẹ nhớ! Có thể bây giờ con đã trưởng thành để nhìn lại mình, để hiểu ba mẹ hơn nhưng cũng là lúc ba mẹ đã già nhiều rồi. Tóc mẹ giờ đã nhiều lắm những sợi trắng, còn tóc ba thì chỉ còn vài sợi đen, da mẹ đã nhăn đi nhiều, mắt mẹ cũng mờ dần và những căn bệnh đã xuất hiện nhiều hơn. Nhưng tình thương mà ba mẹ dành cho con vẫn nhiều như ngày xưa khi con còn trẻ thơ. Mỗi ngày, mẹ vẫn muốn nghe giọng con xem có khỏe không, mỗi ngày mẹ vẫn muốn biết con gái nhỏ của mẹ có hạnh phúc, có bình yên không...

    Mỗi ngày, ba vẫn luôn nhắc nhở con chăm sóc bản thân, chăm sóc gia đình và luôn nhắc con sống tốt, sống đẹp. Và theo từng ngày, con đang lớn hơn một chút rồi.

    Mùa Vu lan năm nay, con vẫn có niềm hạnh phúc được cài trên ngực áo một bông hồng đỏ thắm, bông hồng của tình thương vẹn tròn ba mẹ dành cho con, bông hồng của sự sống tinh khôi ba mẹ trao tặng cho con.

    Kính mong ba mẹ an yên từng ngày...

(Thily Nguyễn)

Ý kiến của bạn