- Sư Phụ ơi ! Con bị người ta nói xấu.
* Ừm, thì con xấu nên người ta mới nói con.
- Nhưng họ nói không đúng sự thật, họ vu oan cho con.
* Vậy họ sai rồi, họ thật đáng thương.
- Con mới là người đáng thương chứ Sư Phụ?
* Là họ, vì họ phải mất công suy nghĩ để nói xấu con, và họ phải khổ công nói dối mãi. Con không thấy họ làm vậy thật là mệt mỏi hay sao? Còn con, có xấu như họ nói thì sửa, còn không xấu thì họ giúp con tu hạnh Nhẫn nhục, tính ra con luôn có lợi đấy chứ. Con phải cảm ơn họ mới đúng.
- Dạ, con hiểu rồi Sư Phụ, lấy khoan dung độ lượng để tha thứ cho lỗi lầm của người ta. Nhìn thấu thì thấy thương chứ không có ghét. A DI ĐÀ PHẬT. Con xin tri ân Sư Phụ.
P/s: Trong cuộc sống có lúc vui có khi buồn, có người thương cũng có người ghét, có việc vừa lòng có việc không xứng ý...tất cả đều có nhân duyên của nó. Đừng than trời trách đất, hay than thân trách phận. Khi duyên đến hãy đón nhận một cách an nhiên, rồi tận hưởng chúng như một món ăn để nuôi dưỡng thân tâm. Tại sao không phải ai khác mà chính là tôi? Vui vẻ chấp nhận và tự nhủ với bản thân hãy thử tôi nửa đi, để tôi có cơ hội tận hưởng nỗi khổ niềm đau, rèn luyện ý chí kiên cường, sẵn sàng đối mặt với nghịch cảnh chông gai trong cuộc sống tìm lại chính mình...!!!
ST