Sống một mình không có nghĩa là ghét bỏ thế gian và xã hội. Bụt đã định nghĩa sống một mình là sống trong giây phút hiện tại và quán chiếu những gì đang xảy ra trong hiện tại. Trong khi đó ta không bị níu kéo về quá khứ hay tương lai. Bụt nói thêm nếu không sống được như thế ,thì dù có ở trong rừng sâu cũng không phải là sống một mình. Mà nếu sống được như thế, như lời Bụt thì dù sống trong thành thị hay giữa đám đông vẫn được gọi là sống một mình.
Nếu ta sống không Chánh Niệm. Nếu ta tự đánh mất ta trong quá khứ, trong vị lai. Nếu ta để bị lôi kéo theo những tham ái giận hờn và si mê của đời ta một cách sâu sắc. Ta sẽ không thực sự tiếp xúc với những gì đang xảy ra trong hiện tại, và vì thế ta sống một cách hời hợt, và nếp sống nội tâm ta sẽ nghèo nàn, nghèo nàn thì ta sẽ không đóng góp được gì để vào xã hội.
Vì vây biết sống một mình không phải là chán đời xa lánh con người. Một khi con người của ta nghèo nàn, hời hợt thì những tiếp xúc của ta đối với con người, cuộc đời, cũng là những tiếp xúc nghèo nàn và hời hợt, những tiếp xúc không đem lại niềm vui và lợi ích cho cả hai bên.
Có những hôm ta cảm thấy ta trống rỗng,mệt mỏi và thiếu an vui. Ta không thực sự là ta một cách đầy đủ, những hôm ấy dù ta cố gắng thì những tiếp xúc của ta đối với con người với xã hội cũng không được thành công. Có khi càng cố gắng ta càng thất bại. Những lúc ấy là những lúc ta nên dừng lại và trở về với bản thân để sống một mình, để tiếp xúc với chính mình.
Những cánh cửa mở; ta với xã hội bên ngoài ta nên đóng lại. Ta trở về với ta, nắm lấy hơi thở thực tập tiếp xúc với những gì xảy ra trong ta và xung quanh ta, quán chiếu những hiện tượng ấy nhận diện chúng, làm quen với chúng và mỉm cười với chúng. Ta hãy thực tập thiền hành, thiền tọa, giặt áo lau nhà, pha trà, chùi cầu tiêu trong Chánh Niệm. Ta sẽ khôi phục lại được sự giàu có của ta, như người lái xe đổ đầy xăng và nhớt cho chiếc xe của ông ta.
Bụt là người sống tỉnh thức nhờ an trú vào hiện tại một cách vững chải và thảnh thơi nên Bụt luôn luôn giàu có trong nội tâm, giàu có về tự do, về niềm vui, về sự hiểu biết, về tình thương. Dù ngồi trên mõm đá ở núi Linh Thứu hay trong bóng mát bụi tre, hay ở tu viện Trúc Lâm hoặc dưới mái thảo am, hay ở trong vườn cấp cô độc. Bụt vẫn là Bụt thản nhiên tự tại lặng lẽ. Ai cũng thấy sự có mặt của người là cần thiết cho giáo đoàn khất sĩ. Người là một mầm trụ của giáo đoàn. Người ngồi đó và mỗi một việc khất sĩ biết là người ngồi đó đã là cái gì đó rất căn bản và rất tích cực trong đời sống của giáo đoàn rồi.
Trích lời Thiền Sư Thích Nhất Hạnh.