NGƯỜI MẸ NÊN LÀM GÌ
KHI ĐÃ LỠ PHÁ THAI?
Hoặc có những người mẹ khi mang thai lo nghĩ về sức khoẻ, về kinh tế gia đình, thậm chí có những người mẹ lo cho nhan sắc xuống cấp của mình, khi thấy mình mang thai bèn tìm cách phá.
Hoặc cũng có những người mẹ, sau khi đi thăm khám bác sĩ, thấy bác sĩ nói trẻ bị dị tật, có khả năng sinh ra sẽ khiếm khuyết bệnh tật..., bèn tìm cách phá thai...
Như vậy có rất nhiều tình huống chủ quan và khách quan dẫn đến việc người mẹ tìm cách phá thai.
Các trường hợp vô tình sẩy thai hay thai chết lưu trong bụng là do sinh mạng của thai nhi tự chấm dứt, hoặc do nghiệp lực trả quả báo nhanh chóng để tiếp tục lưu chuyển luân hồi. Ở những trường hợp này người mẹ không phạm lỗi sát sinh, nhưng nếu có niềm tin tôn giáo, người mẹ cũng nên hồi hướng siêu độ cho vong linh thai nhi ấy.
Vì theo đạo Phật, tâm quả tái sinh, ngay khi thụ thai là đã mang đầy đủ phước báo làm người. Không ai có quyền chấm dứt sự sống chính đáng ấy.
Vì thế bất cứ ai có chủ ý phá thai dù dưới bất cứ nguyên nhân chủ quan, khách quan nào đều phạm vào giới giết người.
Nhưng với Phật giáo, thai nhi đã là một con người, gắn bó chặt chẽ sinh mệnh của nó với sinh mệnh và tâm tính của người mẹ.
Hơn nữa nhìn sâu thẳm vào nghiệp báo của mỗi người thì mối quan hệ tình thân như cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái đều có những mối nợ ân oán trong đó, ân thì đền, oán thì trả.
Nếu ta tự động chấm dứt sinh mạng thai nhi thì oán càng thêm oán.
Trong kinh Phật dạy: “Lấy oán báo oán, oán nọ chất chồng. Lấy ân báo oán, oán liền tiêu tan”.
Do vậy, những người mẹ nhận thức được oan nghiệp phá thai này, nên tinh tấn trên con đường tâm linh, thành tâm sám hối nghiệp chướng đã gây tạo.
Vào những ngày sám hối (30 hay 14 âm lịch hàng tháng) nên đến chùa bái sám, thường xuyên tụng đọc kinh Trường Thọ Diệt Tội, Lương Hoàng Sám hay Từ Bi Thủy Sám, đồng thời niệm Phật hồi hướng cho thai nhi được siêu thoát.
Bên cạnh đó, luôn khởi tâm từ bi yêu thương trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nếu có điều kiện thì giúp đỡ các trẻ bị bỏ rơi, trẻ không nơi nương tựa. Dành sự thương yêu đúng cách cho những đứa con hiện tại của mình, tập cho con đi chùa để khơi dậy thiện tâm và lòng hiếu thảo.
Nếu con cái có tạo bất cứ nghiệp gì cũng tìm cách nâng đỡ con hướng thiện, không đổ lỗi, oán trách, hận thù, xa lánh.
Hàng ngày dù làm một việc thiện nhỏ cũng hoan hỷ, hồi hướng công đức cho tất cả người thân yêu chung quanh và tất cả những ai đang đau khổ, kém may mắn hơn mình. Nếu làm được như vậy thì oan sẽ được giải, tội sẽ được diệt, phúc sẽ được sinh.
Khi tâm mình trở nên an vui nhẹ nhàng, không còn lo lắng sợ hãi thì thai nhi kia cũng đã được siêu thoát. Nếu tâm mình vẫn còn khởi lên sự hổ thẹn bởi hành vi từng phá thai, thì cũng xem đó là một tâm thiện đáng qúy, giúp mình ở những kiếp sau dù có duyên làm mẹ cũng sẽ bảo vệ và thương yêu các con, không bao giờ khởi lên ý nghĩ phá thai.
Đức Phật dạy: “Tất cả đồ gốm của người thợ làm ra, thứ nào theo thời gian rồi cũng sẽ bể. Cũng tương tự như thế, sự sống của bất cứ người nào cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt”.
Hiểu được ý nghĩa vô thường ấy của thế gian thì hãy sống ngày nào cũng như ngày cuối cùng của đời mình.
Đối với con người và động vật, không tự tay mình giết, không xui khiến người giết, không vui mừng theo các hành động giết hại. Đó chính là tâm bất tổn hại, sống với tâm ấy, đời này vui, đời sau cũng sẽ an vui.
Nguồn: Thích Thanh Thắng