Giá mà con có thể thức thay mẹ

Thứ tư, 15/08/2018, 05:51 GMT+7

          GNO - Mỗi lần nghe tiếng mẹ rục rịch tỉnh giấc vào nửa đêm tôi thầm nhủ giá như mình có một điều ước, ấy là được thức thay cho mẹ, để mẹ có thể ngon giấc thì tuyệt vời biết bao.

          Cả đời mẹ đã vất vả tảo tần gió sương, gồng gánh nuôi mấy đứa con trưởng thành khôn lớn, những tưởng khi về già, con cái có điều kiện chăm sóc báo hiếu, mẹ sẽ được sống những ngày tháng thanh thản, bình yên nhưng không phải. Khi con người ta càng có tuổi, “câu chuyện giấc ngủ” gần như lại là một vấn đề hết sức nan giải mà chính những người trong cuộc, dù đã thử qua cách này qua cách khác nhưng vẫn không thể cải thiện được tình hình.

vulan.jpg
         
                                        Còn có mẹ - Ảnh minh họa

          Nhà tôi khi ấy nghèo. Cuộc sống gắn liền với cánh đồng và những vụ mùa cấy hái quanh năm. Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến mẹ oằn mình bởi những gió sương để mang về cho chị em chúng tôi miếng cơm, manh áo. Dù không đủ đầy so với đám bạn cùng trang lứa, nhưng với chúng tôi đó là những cố gắng của mẹ, để chị em chúng tôi được cắp sách đến trường.

          Nhìn cảnh mẹ lọ mọ thức dậy khi trời còn lành lạnh hơi sương, nhóm bếp nấu bữa cơm sáng cho cả nhà, sau đó mẹ lại vác cuốc ra đồng và trở về khi ánh trăng đã chênh chếch những nẻo đường mà chúng tôi thương mẹ không sao kể hết. Cha tôi thì nằm liệt giường bởi một tai nạn bất ngờ ập xuống, khiến cuộc sống như càng tô vẽ hình dáng mẹ trở nên liêu xiêu theo vốc nắng tàn chiều.

          Thương mẹ nên chị em chúng tôi cố gắng học hành. Dù không ít lần, nhìn mẹ chạy ngược chạy xuôi vay mượn khắp nơi chút tiền đóng học phí, chị em tôi đã thầm nhủ sẽ vẽ ra lý do nào đó, để xin phép mẹ cho nghỉ học ở nhà. Mẹ nghe xong trong lòng gợn chút buồn, rồi quay mặt đi rưng rưng nước mắt. Đó là lần đầu tiên chúng tôi thấy mẹ khóc, đó chắc chắn không phải mẹ khóc cho số phận, cho những cơ cực gieo rắc vào đời mẹ, mà mẹ khóc để tự trách bản thân, vì không thể lo cho những đứa con của mình một cuộc sống no đủ.

          Ơn trời, nhờ những sớm hôm mưa gió tảo tần, và cả những giấc ngủ nửa vời những đêm khuya khắc khoải, mẹ đã đánh đổi để cho chị em chúng tôi được học hành tới nơi tới chốn, để giờ đây đứa làm giáo viên, đứa làm bác sĩ, đứa làm trưởng phòng marketing một công ty địa ốc - để có thể thay nhau báo hiếu cho mẹ những năm tháng tuổi già.

          Thế nhưng cuộc sống mẹ vẫn chẳng thể an nhiên như chị em chúng tôi vẫn thường mong muốn. Khi càng về già mẹ lại mắc thêm chứng khó ngủ, có khi cả ngày mẹ ngủ dám chừng được 4,5 tiếng là cùng. Nhìn mẹ trăn trở, cùng những tiếng thở dài  mà chúng tôi như càng thương mẹ nhiều hơn. Chúng tôi mua thuốc kê đơn của bác sĩ, dẫn mẹ đi vật lý trị liệu, nấu nước vối, chè hạt sen… để mong mẹ có giấc ngủ ngon nhưng hoàn toàn vô vọng.

          Những lúc như vậy, chị em chúng tôi chỉ biết cầu trời khấn Phật, làm tất cả mọi việc để mẹ có thể an nhiên, thanh thản mà ngủ ngon mỗi khi đêm xuống. Có đứa còn nửa đùa nửa thật rằng, giá mà có thể thức thay mẹ, có lẽ mỗi đứa sẽ nhận về mình một chút, để giấc ngủ hàng đêm của mẹ trọn vẹn hơn. Mẹ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trìu mến mà khóe mắt cay cay, bởi mẹ thấy những đứa con bé bỏng ngày xưa, giờ đã thực sự trưởng thành, khôn lớn.

                                                                                                                          Song Ninh
                                                                                                                        (Quảng Ninh)

Ý kiến của bạn