- Chào anh Tuấn, tối hôm qua bệnh viện thị trấn nhờ tôi kiếm một thầy tu Phật giáo nói tiếng Việt, mà anh biết rồi, thầy của tôi là người Tây Tạng.
- Có gì thế, Rob? Ngôi chùa Việt Nam tại đây không có thầy, chỉ có Phật tử tự tụng kinh tu học với nhau. Chúng tôi thỉnh thoảng lên thành phố lớn (cách 150 cây số) rước thầy về trong dịp lễ lớn.
Rob ngập ngừng:
- Có một ông già người Việt bị ung thư giai đoạn cuối. Ông ta sống một mình. Ổng muốn có vị thầy Việt trong ngày cuối cùng. Tối qua tôi và thầy Tây Tạng có ghé thăm và tụng một thời kinh. Ông ta rất vui nhưng tôi nghĩ ông ta sẽ hết sức hạnh phúc nếu được nghe tiếng Việt.
Tuấn xúc động:
- Rob ơi! Tôi sẽ ráng hết sức để giúp ông ta. Cũng xin chân thành cám ơn Rob và thầy Tây Tạng đã lo cho đồng bào tôi.
Tuấn gọi điện thoại cho vị thầy Việt Nam tại thành phố lớn gần thị trấn nhưng không may thầy bận qua tiểu bang khác chăm sóc cho sư phụ đang lâm trọng bịnh. Tuấn cảm thấy rất buồn, buổi chiều đi làm về anh rủ Rob ghé qua bệnh viện thăm ông cụ. Ông chỉ độ khoảng 75, chưa già lắm, còn tỉnh táo dù rất ốm, nét mặt lộ nét chịu đựng đau đớn trong thân xác.
Gặp Tuấn trong khuôn mặt đậm nét Việt Nam, mắt ông sáng lên. Giọng ông khàn yếu nhưng vẫn còn nghe được:
- Bác thờ Phật nhưng không biết nhiều về đạo Phật, bác mong có vị thầy giảng pháp cho bác nghe, tụng cho bác thời kinh trước khi ra đi.
Tuấn ngập ngừng, ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm bàn tay ốm gầy lành lạnh của ông vào đôi bàn tay mình. Xoa xoa mân mê một lúc, anh khẽ nói:
- Cháu rất xin lỗi cụ, cháu có liên lạc để tìm một vị thầy, nhưng do hoàn cảnh, đến nay vẫn chưa có. Tuy không tìm được thầy, nhưng cháu có đem theo một hộp dĩa tụng kinh và giảng pháp, cháu sẽ nhờ y tá bỏ vào cho cụ nghe.
Ông cụ gật đầu, nói nhỏ từng chữ giữa từng làn hơi:
- Khi nào rảnh, cháu biết gì nói đó cho bác nghe. Nếu biết tụng kinh thì tụng cho bác một bài...
Trước khi ra về, Tuấn gặp y tá trực để nhờ thay dĩa kinh mỗi khi hết. Do ông không có người thân nên cô y tá cho Tuấn biết:
- Ung thư đã di căn đến... chắc ông chỉ sống thêm vài hôm... ông không chịu chích morphine giảm đau vì không muốn hôn mê. Chúng tôi sẽ chích cho ông khi có dấu hiệu không chịu đựng nổi để ông ra đi nhẹ nhàng.
Cả đêm và suốt ngày hôm sau, tâm tư Tuấn nặng nề cứ bâng khuâng mãi không biết mình phải làm gì để ước mong của ông cụ được thành tựu, nên nói về đạo Phật thế nào, bài kinh gì sẽ tụng... Đạo Phật rộng lớn bao la mà hiểu biết của Tuấn như hạt cát giữa sa mạc. Làm sao để ông cụ hạnh phúc nhất khi ra đi? Vô thường, Nghiệp, Tứ diệu đế, Duy thức, Kim cang... Khi đối diện với sự chết có mấy ai thâm nhập được Bát-nhã để tâm vững chãi vượt qua sợ hãi đi vào cõi tử như Quán Tự Tại.
Rừng bạch dương trắng xóa dưới ánh trăng trong vắt, Tuấn lái xe chậm chạp qua các con đường trơn trượt lộm cộm nước đá để đến khu điều dưỡng, nơi chăm sóc người sắp giã từ cõi đời. Ông cụ nằm thiêm thiếp, yếu đi nhiều, nhưng mắt thoáng sáng khi Tuấn bước vào. Tuấn dán hình Phật A Di Đà to lớn ở bức tường cuối giường cho ông cụ nhìn thấy. Tuấn ngồi vào mép giường, cầm tay cụ ôm ấp như lần trước, trầm ấm nói:
- Cụ ơi! Điều quý báu nhất là cụ tin Phật, thương Phật tới mức đến khi cụ bịnh như thế này vẫn còn mong học từ Ngài. Phật chắc chắn rất là cảm động và hộ trì cho cụ. Trong kinh A-Di-Đà có nói như thế này và cháu đã chứng kiến như thế: Đem hết tâm trí niệm Phật Di Đà, người sẽ được tâm an và thấy Phật ban phước lành dẫn dắt về cõi Phật. Cụ niệm thầm với cháu theo tiếng niệm trong máy nhé, mỗi chữ niệm, cụ sẽ thấy luồng hào quang ấm áp sưởi ấm, cụ sẽ thấy Phật mỉm cười, và nụ cười của Phật hiền từ an lạc lắm, cụ ạ.
- ... Nam... mô... A... Di... Đà... Phật...
Tuấn lái xe về nhà khi cụ đi vào giấc ngủ lúc gần nửa đêm. Sáng hôm sau, trung tâm điều dưỡng báo ông cụ qua đời lúc gần sáng:
Huyền Lam