Nơi ở của Thiền sư Thích Nhất Hạnh ở Làng Mai Pháp mang một cái tên rất mộc mạc, rất Việt Nam, rất thiền: Cốc Ngồi Yên.
Một trong những điều may mắn, hạnh phúc của đời em là được đặt chân đến hầu hết các tu viện của Làng Mai ở nhiều nước trên thế giới và điều đặc biệt hơn nữa, được thăm hầu hết những nơi ở của Thiền sư Thích Nhất Hạnh.
Nơi ở của Thiền sư Thích Nhất Hạnh ở Làng Mai Pháp mang một cái tên rất mộc mạc, rất Việt Nam, rất thiền: Cốc Ngồi Yên.
Cũng giống như tất cả các cốc ở những tu viện khác, cốc Ngồi Yên rộng chừng 30m2, nằm khép mình trong cánh rừng yên tĩnh, trước mặt là khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, xa xa là những dãy núi xanh mờ. Giống như chủ nhân của nó, cốc Ngồi Yên vô cùng giản dị. Giản dị đến mức thanh bần. Thanh bần đến mức không thể thanh bần hơn. Một chiếc giường đơn nhỏ bé. Cuối giường là chiếc móc treo mấy bộ quần áo nâu. Một chiếc bàn gỗ mộc mạc, trên bày mực Tàu, bút lông – là nơi Thiền sư hàng ngày đọc sách, viết sách, dịch Kinh, viết thư pháp. Một chiếc bàn nhỏ, thấp hơn, trên bày biện mấy bộ đồ trà – là nơi thiền sư thường thưởng trà, tiếp khách. Trên tường gỗ là mấy giá đựng đầy sách, vài bức ảnh Thiền sư chụp chung với các học trò và thứ không thể thiếu là những bức thư pháp do chính tay Thiền sư viết với những câu thiền ngữ. Tiện nghi duy nhất của thời hiện đại hiện diện trong cốc của Thiền sư là chiếc bếp điện và chiếc tủ lạnh. Tất cả đều rẻ tiền và nhỏ bé, đủ dùng cho một người.
Có một thứ dường như không thể thiếu ở tất cả các cốc, đặt gần đầu giường, nơi thiền sư Thích Nhất Hạnh nằm ngủ là chiếc đồng hồ để bàn. Nó cũng vô cùng giản dị và cũ kỹ. Điều đặc biệt, Thiền sư dùng chiếc đồng hồ này không chỉ để xem giờ, báo thức mà điều quan trọng hơn, thiền sư dùng để… thở. Nương vào tiếng tích, tắc, tích, tắc đều đặn, chậm rãi của chiếc đồng hồ để thở cho đều, cho nhẹ. Đó là lý do tại sao Thiền sư là một trong những bậc thầy nổi tiếng nhất trên thế giới về dạy hơi thở có chánh niệm. Đó cũng là lý do tại sao, cuối năm 2014, khi bị tai biến nặng, chìm trong hôn mê suốt 6 tháng trời mà hơi thở của Thiền sư vẫn đều, vẫn nhẹ, không cần đến sự trợ giúp của máy móc, khiến tất cả các y bác sĩ người Pháp đều kinh ngạc.
Có một cảm giác đặc biệt khi ở cốc Ngồi Yên, đó là sự bình an đến kỳ lạ. Dường như năng lượng bình an từ Thiền sư đã lan tỏa, đã thấm vào từng mảng tường, vuông đất, từng vật dụng trong căn nhà. Và mặc dầu Thiền sư không ở đây đã lâu nhưng căn phòng vẫn ấm áp. Có cảm giác dường như Thiền sư vừa mới rời khỏi căn phòng ít phút để đi thiền hành trên con đường rải sỏi đầy lá rụng sau nhà.
Định rời cốc của Thiền sư để về phòng trọ thì trời bất chợt đổ mưa. Cơn mưa thu thật nhẹ nhàng, êm dịu. Ngồi ở mái hiên, nơi thiền sư mắc chiếc võng, nhìn ra ngoài trời. Mưa rơi từng giọt trên mái. Mưa vuốt ve từng chiếc lá đang đổi màu vàng nhạt. Mưa thủ thỉ, tâm tình trong làn gió thu dịu dàng, phảng phất mùi hương thơm của hoa. Chợt thấy thân và tâm thật lắng dịu.
Lần đầu tiên trong đời, em nhìn mưa, em nghe mưa một cách chăm chú, thư thái và tĩnh lặng đến vậy. Mà đâu chỉ nghe mưa. Dường như em nghe thấy cả những thanh âm nhỏ, vi tế trong sâu thẳm tâm hồn.
Bài viết: "Thăm nơi ở của Thiền sư Thích Nhất Hạnh"
Hoàng Anh Sương Face book