Phật trong ánh nhìn từ bi, trong cái chắp tay hình búp sen - Ảnh minh họa của Ngô Đồng
Phật ở trong mỗi bát cơm ta ăn hàng ngày, khi ta nhận ra rằng: Bưng bát cơm không đơn giản chỉ là để ăn. Bưng bát cơm để thấy cả một mùa vàng, thấy giọt mồ hôi, thấy những nụ cười. Bưng bát cơm để nghĩ về những điều nhân nghĩa, nói lời yêu thương và cảm ơn với đất trời, Tổ quốc, cha mẹ, thầy cô, những người làm bếp, anh em bạn bè...
Phật trong nụ cười vô tư như đứa trẻ của những người U-30, U-40, U-50 khi biết buông bỏ - hoán đổi những phút vướng víu, những điều bận rộn, dừng lại để nhìn lại mình, tìm gặp lại đứa trẻ mang tên mình năm nào trong ký ức ngày thơ: Tâm thanh thản, nhẹ nhàng như mây.
Phật trong những nét vẽ thoáng đưa của mỗi bức tranh giản đơn mang đậm sắc thiền. Không màu mè, vẽ tô quá nhiều đường nét, cũng không tham vọng phác nên một thông điệp gì đó thật lớn lao, hay lột tả bức tranh hiện thực ồn ào của nhịp sống. Chỉ là vài nét vẽ lất phất như mưa. Mực đen và những tấm giấy xi-măng như vết thời gian đã úa vàng...
Phật trong ý thức, trách nhiệm của mỗi người trên những tuyến đường khi tham gia giao thông, biết nâng niu sự sống hiện diện trong mình và không tạo tác cơ hội tước đoạt đi sự sống của bất kỳ một ai khác.
Phật trong mỗi chuyến xe bus - có bác tài lái xe điềm đạm, người soát vé luôn mỉm cười với ánh mắt từ hòa, và những người trẻ luôn chờ cơ hội để được nhường ghế ngồi cho một em bé dễ thương, một bà cụ hiền hậu, một người mẹ trẻ đang mang trong mình mầm sống bé xinh.
Phật trong một người người bán hàng rong đẩy chiếc xe chở đầy hoa đi bên lề phải, thấy viên gạch đỏ nằm chắn ngang phía lòng đường, vội dựng xe lại, ươm ướm lúc làn xe thưa bớt vội nhặt bỏ lên gốc cây vỉa hè, giúp viên gạch nhỏ không phải là nguồn cơn gây nên những điều khủng khiếp vô tình đến với một ai đó.
Phật trong những giọt máu hồng của các bạn trẻ mỗi năm vẫn tự nguyện hiến tặng, trao đi để làm nên những mùa xuân ấm áp, hát bài ca tình người.
Phật trong những chuỗi ngày dẫu đầy giông gió của cuộc đời, ta chẳng than van oán hận điều gì, mà biết học cách ngồi xuống, tâm hồn lắng yên và nhìn thấy những hạt mầm của niềm tin đang khe khẽ cựa mình bật lên từ đá sỏi, trong căn phòng dẫu đầy bóng tối nhưng biết tự mình cầm giẻ lau cho những bóng tối đó sáng dần lên.
Lại nhớ đến ai đó đã nhắn nhủ với ta rằng: “Tha thứ thì thư thái. Một lần từ bi với cuộc đời, là một lần chúng ta tự tạo cho mình một cơ hội để bình an”.
Lương Đình Khoa